Lúc 7 tuổi, con đi tiểu rất nhiều. Con thấy nó có lạ gì đâu nên đã không nói mẹ. Đột ngột một ngày mẹ hỏi con, con vẫn không nói vì con sợ chích. Con im mãi nên mẹ tự dẫn con đi. Rất nhanh, con phải nằm bệnh viện. Con sợ lắm và cứ bám lấy mẹ. Con hỏi mẹ nhưng mẹ chỉ nói: KHÔNG SAO ĐÂU CON.
Nhà con không khó khăn nhưng mẹ phải nghỉ việc chăm con, chị hai phải đi học. Chỉ có mỗi ba đi làm và làm tận khuya, cả ngày nghỉ cũng không ở chơi với con. Ba chỉ nói, ba phải kiếm tiền để lo cho con. Có lúc con vô tình thấy mẹ khóc, ba nói phải chi lúc trước nghe lời bác Hai có bảo hiểm cho mấy con, bây giờ hỏi thì đều bị từ chối.
Ba mẹ hay ôm con rồi nói: “Xin lỗi con! Ba mẹ vô tâm quá!” Ba mẹ buồn nên con cũng buồn theo dù con đang đau lắm. Con không biết bảo hiểm là gì, nó quan trong với nhà mình vậy hả ba mẹ? Có nó ba mẹ có hết buồn không?
Tâm sự của Quân, đứa trẻ vẫn ngây thơ trước nỗi buồn của ba mẹ vì từ chối bảo hiểm để đến khi cần thì không còn mua được nữa và nỗi lo về chi phí chữa bệnh cho con đã trở nên quá sức với gia đình nhỏ.
Hãy giúp các bậc cha, mẹ nhận thức việc bảo vệ lấy tuổi thơ của con trẻ bởi không con không chỉ cần một gia đình ấm êm mà con cần lắm sự hoạch định trước mọi biến cố, để con nhỏ còn tiến đến một tương lai bình an!
(Tên nhân vật đã thay đổi. Hình ảnh minh hoạ)